Handomain authority Seishuu cầm vali đứng ngốc trước cửa sân cất cánh Fukue đảo Gotou. Tiếng điện thoại vang lên, anh rút điện thoại từ vào túi quần ra, là một tin nhắn từ Kawafuji. Sau lúc đọc kết thúc, anh gấp lại cái điện thoại và bắt đầu quan sát bao phủ rồi tự hỏi.
Bạn đang xem: Tôi thật là ngốc khi yêu phải tên ngốc đó
"Không có ai à?"
-----------------------------------------------------------
"Naru, có phải hôm ni có một người mới đến làng không?" Shirai Fuyuki vừa vẽ trỡ ràng vừa nói với cô bé tóc vàng khoảng 7 tuổi ở phía sau mình.
"Đúng vậy ạ, chị Shirai." Cô bé tên Naru đang cầm cây cọ vẽ, vẽ loạn lên tờ giấy A4 trắng phau, nghe thấy Shirai Fuyuki hỏi vậy thì ngẩng đầu lên trả lời.
"Nếu vậy thì em với Tama-chan và Miwa-chan đừng có quậy người ta quá nhé." Shirai cười khẽ một tiếng, nhắc nhở cô nhóc hiếu động Naru tê.
"Vâng ạ!" Nghe tiếng của Naru đáp lại, tám chín phần mười là không nghe thấy mình nói gì rồi. Shirai hơi hơi lắc đầu sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào bức trực rỡ của mình.
Một lát sau, cô nhóc giơ bức vẽ của mình ra trước mặt Shirai, hỏi to lớn.
"Bức vẽ của em có đẹp không hả chị Shirai?"
Cô nhìn vào bức trực rỡ chẳng ra hình thù gì của Naru, cười khẽ một tiếng đáp lại.
"Tnhóc con của Naru rất đẹp."
Naru nghe vậy liền kích động.
"Hoooooô, chị Shirai khen tma lanh của em đẹp! Em phải đem ttinh ma này đi khoe với ông và mọi người mới được!" Vừa nói dứt, cô bé đã đẩy cửa ra, chạy biến đi mất.
Shirai nhìn thấy vậy liền cảm thấy bất đắc dĩ, có lần nào cô bé giơ tranh mãnh khoe cô mà cô không khen đẹp đâu, vì sao lại phải kích động như vậy cơ chứ? Có lẽ mình quả thật đúng là đã trưởng thành rồi, không hiểu nổi tâm tư của trẻ con.
Tuy nhiên cô cũng chỉ hơi ngây người một lát rồi cũng cù lại hoàn thành nốt bức tranh mãnh của mình.
...
"Nghệ nhân, em đến chơi nè." Handomain authority Seishuu ngồi ở trong nhà, cố tập trung viết thư pháp nhưng lại vì tiếng huyên náo của Naru làm đến giật nảy mình, quơ tay làm đổ lọ mực từ trên bàn rơi xuống đất.
"AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!" Anh thảm thiết hét lên một tiếng rồi run run người tảo lại nhìn Naru rồi như thể dùng hết sức lực còn lại vào cơ thể mà thốt ra một câu.
"Sao em không để yên mang lại anh vậy hả?"
Naru lại làm như không để ý đến vẻ mặt khó coi cùng với câu oán giận vừa nãy, vẫn cười tươi nói.
"Ha ha, nghệ nhân xem em hôm nay có Himãng cầu với chị Shirai đến chơi này."
Theo câu nói của Naru, anh đưa mắt nhìn ra phía cửa thì thấy một cô gái có vóc dáng mảnh mai mặc chiếc váy màu trắng cùng với một bé gái tầm 7 tuổi tóc đen dài nấp sau lưng cô gái, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính và ánh mắt rụt rè.
"Làm phiền anh rồi nghệ nhân, mà anh cũng đừng giận Naru quá, bé bé chẳng qua chỉ là vì thích anh nên Khi đến nhà anh chơi nó mới kích động như vậy thôi." Cô gái mặc váy trắng không ai khác chính là Shirai Fuyuki đang nhẹ nhàng khuyên nhủ Handomain authority Seishuu.